Top 20 Những truyện cho bé 5 tuổi hay và mang ý nghĩa

5.0  (1 bình chọn)
 877

Thông qua việc kể chuyện cho bé, bạn có thể hướng dẫn bé đặt những câu hỏi về những điều mà bé còn thắc mắc. Từ đó, bé sẽ tự tin và biết cách để tạo nên một cuộc hội thoại hoàn hảo, đồng thời phát triển kỹ năng giao tiếp hơn. Những truyện cho bé 5 tuổi với ngôn từ phong phú sẽ giúp cho bé có thể phát triển được trí tưởng tượng và dễ dàng hình dung về những nhân vật trong câu chuyện. Chính điều này cũng làm tăng khả năng sáng tạo cũng như kích thích trí sáng tạo ở trẻ.

Bạn có biết rằng những truyện cho bé 5 tuổi không chỉ thu hút mà còn giúp nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ? Nếu đang tìm truyện hay nhất để kể cho bé nghe, bạn đừng bỏ lỡ bài viết tổng hợp danh sách các truyện cho trẻ 5 tuổi dưới đây

1

Chuyện tình bạn đặc biệt

 Chỉnh sửa

Ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé tên Bo sống trong một căn nhà nhỏ cùng với mẹ của mình. Hàng ngày sau giờ đến lớp, Bo vào rừng nhặt củi giúp mẹ.

Một hôm, trên đường đi vào rừng, Bo nhìn thấy một chú cún con bị bỏ rơi bên vệ đường, trông chú rất đáng thương và buồn bã. Thấy chú Cún bị đói, Bo quyết định mang chú về nhà chăm sóc.

Về đến nhà, Bo nói với mẹ:

– Mẹ ơi, con nhặt được chú cún này. Mẹ cho cún ở nhà với con nha mẹ?

Mẹ nhìn Bo ái ngại:

– Nhà mình chật lại nghèo nữa, làm sao nuôi được nó hả con?

– Không sao ạ, con sẽ nhường phần cơm của mình cho nó và ngủ cùng với nó mẹ nha!

Thấy Bo thật sự thương chú cún, mẹ cậu cũng không nỡ từ chối. Bà gật đầu đồng ý. Bo rất vui sướng, ôm chú cún nhỏ và lòng và vuốt ve chú. Cậu đặt tên cho cún là Mi Lu.

Từ ngày có Mi Lu, đi đâu Bo cũng dẫn chú theo, cả hai trở thành đôi bạn gắn bó thân thiết với nhau. Có quà bánh gì, Bo đều chia cho Mi Lu một nửa. Ngoài giờ học, Bo dẫn theo Mi Lu vào rừng kiếm củi. Rồi cậu dắt chú cún lên đồi chơi đá banh, ném củi và trốn tìm. Tối đến, cả hai cùng ngủ với nhau trên chiếc giường ọp ẹp và mơ những giấc mơ thật đẹp.Một ngày nọ, chú cún Mi Lu bị bệnh nên không theo Bo vào rừng nhặt củi. Hôm đó trời mưa nên đường trơn trượt, trên đường về Bo bị trượt chân ngã xuống hố. Thấy con lâu quá không về, mẹ Bo vội vã đi tìm cùng với những người hàng xóm tốt bụng. Cún con cũng tham gia tìm kiếm và đánh hơi tìm thấy cái hố nơi Bo bị rơi xuống, chú sủa to lên báo hiệu cho mọi người biết.

Biết Bo đang ở dưới hố, một người hàng xóm chạy về nhà lấy sợi dây thừng. Nhờ sợi dây thừng, mọi người kéo được Bo lên khỏi hố. May mắn là cậu bé chỉ bị trầy xước nhẹ. Bo vui mừng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ mình và ôm chú chó nhỏ vào lòng âu yếm. Từ đó tình bạn của Bo và Mi Lu ngày càng khăng khít hơn.

Ý nghĩa câu chuyện: Bé hãy biết yêu thương mọi loài vật sống xung quanh mình nhé. Các con vật cũng có cảm xúc vui buồn như bé vậy. Khi bé dành cho chúng những tình cảm đặc biệt thì chúng sẽ làm điều tương tự đối với chúng ta.

truyenhay
2

Sự tích cầu vồng

 Chỉnh sửa

Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.

Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.

Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.

Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và tùng phục.

Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.

Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.

Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “SẾP”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.

Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau.

Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.

Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau.

Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.

truyenhay1
3

Chim sẻ kiêu căng

 Chỉnh sửa

Ở nơi bìa rừng, có một gia đình chim sâu sống rất vui vẻ bên nhau. Gia đình chim có 3 thành viên là chim bố, chim mẹ và cô bé chim sâu xinh xắn.

Một hôm chị chim sẻ bay ngang, nhìn thấy chim sâu chị trầm trồ khen ngợi:

– Ôi chim sâu bé, em thật là dễ thương, bộ lông của em đẹp quá.

Nghe thấy thế, chim sâu thấy rất thích. Cô bé chạy ngay vào nhà soi gương và tủm tỉm cười.

Từ hôm đó, cô bé chim sâu suốt ngày chỉ lo chải chuốt, không chịu theo bố mẹ đi tìm thức ăn và làm việc nhà. Cô bé sợ những công việc ấy làm vấy bẩn bộ lông xinh đẹp của mình. Do được cô bé chăm chút kỹ nên bộ lông chim sâu ngày càng đẹp và óng mượt hơn.

Vì thế, mỗi khi cô bé chim sâu xuất hiện, các loài chim khác đều xuýt xoa khen ngợi bộ lông óng mượt ấy. Điều này càng khiến chim sâu kiêu ngạo và hay lên tiếng chê bai kẻ khác. Đặc biệt là bồ câu, người bạn thân của cô bé cũng không thoát khỏi những lời chê hợm hĩnh của chim sâu.

– Cậu càng ngày càng xấu thế, sẽ không có ai chơi với cậu đâu.

Nghe bạn chê mình, bồ câu không nói gì mà buồn bã bay đi nơi khác.

Càng ngày chim sâu càng kiêu căng. Do nghĩ rằng bộ lông của mình là đẹp nhất, nên gặp ai cô bé cũng không ngớt lời dè bỉu. Vì vậy mà dần dần không còn ai thích chơi với chim sâu nữa. Mỗi lần chim sâu sà xuống ngỏ ý muốn chơi cùng thì các bạn đều bay đi mất, bỏ mặc nó lại một mình. Vài lần như thế, chim sâu nhận ra không có bạn sẽ buồn như thế nào. Cô bé buồn lắm, bay về nhà và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.

Sau khi lắng nghe cô bé kể, mẹ chim sâu mới nhỏ nhẹ khuyên rằng:

– Đó là do con đã quá kiêu căng, hết chê bạn này đến chê bạn khác. Ai cũng có ưu điểm của mình cả, con và các bạn con đều rất đẹp. Con hãy đến nhà các bạn để xin lỗi đi nhé, nhất là bồ câu – bạn thân của con đấy.

Nghe lời mẹ, chim sâu đã đến nhà từng bạn để xin lỗi. Thấy chim sâu thật lòng, các bạn cũng không giận nữa. Cả bọn cùng nhau vui vẻ bay lên bầu trời xanh.

Ý nghĩa câu chuyện: Trong cuộc sống, bé cần có đức tính khiêm tốn. Dù có xinh đẹp hơn ai, bé cũng không bao giờ được coi thường người khác. Tính kiêu căng tự phụ sẽ làm cho bạn bè xa cách và không chơi với bé nữa đấy.

truyenhay2
4

Khỉ và cá sấu

 Chỉnh sửa

Ngày xưa, có một con khỉ sống trên một cây cao lớn và làm bạn với một con cá sấu sống ở dòng sông gần đó. Mỗi ngày, con khỉ sẽ hái những quả táo ngon ở trên cây và đem tặng bạn cá sấu. Nhận được quà từ khỉ, cá sấu đem về và ăn chung với vợ mình. Vợ của cá sấu là một người rất tham ăn và muốn ăn cả trái tim của chú khỉ. Nghe mong muốn đó của vợ, cá sấu rất băn khoăn nhưng vẫn làm theo ý vợ.

Cá sấu đã mời khỉ ngồi trên lưng mình để đưa đi tham quan dòng sông nhưng thật ra nó có ý định giết khỉ và lấy quả tim khi bơi đến giữa dòng. Khi khỉ biết được mưu đồ xấu xa của cá sấu, nó đã nhanh trí nói với cá sấu rằng mình để quả tim ở trên cây. Nếu muốn lấy thì hãy chở nó quay lại. Cá sấu tin lời, chở khỉ quay trở lại để lấy quả tim. Thế nhưng, khi đến nơi, khỉ đã thoăn thoắt trèo lên cây và chẳng mấy chốc biến mất. Và thế là, kế hoạch của cá sấu đã hoàn toàn thất bại.

Ý nghĩa của câu chuyện: Khi gặp tình huống khó khăn, con hãy bình tĩnh và sử dụng trí thông minh của mình để vượt qua điều đó.

truyenhay3
5

Bàn tay vàng

 Chỉnh sửa

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông tham lam sống ở thị trấn nhỏ nọ. Người đàn ông này vô cùng giàu và có một niềm say mê đặc biệt với vàng cùng những thứ lạ mắt. Mặt khác, ông ta cũng rất yêu thương con gái duy nhất của mình hơn bất cứ điều gì trên đời.

Một ngày nọ, người đàn ông tình cờ gặp một nàng tiên khi mái tóc của nàng tiên nữ ấy đang mắc kẹt vào một nhánh cây. Không suy nghĩ nhiều, người đàn ông liền lao đến và giúp đỡ nàng tiên.

Ngay sau đó, lòng tham nổi dậy, ông ta lập tức yêu cầu nàng tiên đáp lại sự giúp đỡ bằng việc ban cho ông một điều ước. Người đàn ông ước rằng tất cả những gì ông ta chạm vào đều sẽ hóa thành vàng. Vị tiên nhận lời.

Sau khi có được điều ước, người đàn ông tham lam vội vã về nhà để cho vợ và con thấy điều kỳ diệu mà mình có được. Khi ông ta vừa đến nhà, cô con gái yêu chạy ra đón và vô tình chạm vào tay cha. Ngay lập tức, toàn thân cô hóa thành vàng. Người đàn ông lúc này vô cùng hối tiếc về ước muốn sai lầm kia và dành quãng đời còn lại để tìm kiếm nàng tiên đã ban cho mình điều ước đó.

truyenhay4
6

Sóc và Thỏ đi tắm nắng

 Chỉnh sửa

Một ngày nắng đẹp, chú Sóc đi dạo trên bờ sông và thấy bên kia sông có một chú Thỏ cũng đang đi dạo chơi.

Sóc tinh nghịch, nhặt một viên sỏi ném về phía Thỏ. Viên sỏi rơi xuống nước gần nơi Thỏ đứng làm nước bắn lên tung tóe vào mặt và người Thỏ.

Chú Thỏ giận quá, cúi đầu nhặt viên đá ném trả lại bên Sóc. Đá cũng rơi xuống nước và sóc cũng bị ướt như Thỏ.

Lần này đến lượt Sóc tức giận. Sóc lượm một viên sỏi lớn hơn và ném qua bên Thỏ. Cứ thế, chú Sóc và chú Thỏ ném qua ném lại tới khi cả hai cùng mệt nhoài. Sau cùng, Sóc nói với Thỏ:

– Thôi chúng ta đừng ném nhau nữa nhé? Nếu cứ ném như vậy lỡ mà ném vào đầu hoặc vào trán thì đau lắm đấy !

Thỏ chạy qua cầu và chìa tay ra nói:

– Vậy thì mình làm bạn với nhau nhé! Chúng ta cùng nhau đi tắm nắng và xem hoa thì vui lắm bạn nhỉ?

Chú Sóc và chú Thỏ cầm tay nhau vừa đi,vừa hát thật là vui ghế.

truyenhay5
7

Hổ và Cóc thi tài

 Chỉnh sửa

Ngày xưa, các loài vật đều biết nói và hiểu tiếng của nhau. Chúng cùng sống với nhau trong một ngôi rừng và rất yêu thương nhau. Cùng sống trong một khu rừng có một con Hổ rất hung ác. Hổ thường hay bắt nạt các con vật khác nên các con vật vừa ghét vừa sợ Hổ xám. Một hôm, Hổ đi kiếm mồi mãi mà không được, nó vừa đói, vừa mệt, nó nằm im để tiếp tục rình mối. Bỗng Hổ nhìn thấy một chú Cóc xanh ngồi chồm hổm ở bờ suối. Hổ nhìn Cóc chầm chầm và quát to: Cóc kia, tao sẽ ăn thịt mày! Nghe Hổ quát, Cóc rất lo sợ nhưng cố giữ bình tĩnh và Cóc nghĩ ra một mẹo. Cóc liền nói: Anh đừng cậy to lớn mà bắt nạt tôi, có giỏi anh hãy thi tài với tôi xem ai hơn nào. Nghe Cóc nói vậy, Hổ tức quá, nó gầm lên: Được, nếu mày muốn thì thi, nếu mày thua tao sẽ ăn thịt mày ngay lập tức! Cóc nói: Bây giờ tôi và anh thi nhảy qua suối, ai nhảy qua trước thì người đó sẽ thắng cuộc. Nghe Cóc nói vậy, Hổ bằng lòng ngay, nó bảo: Mày bé tao cho mày nhảy trước. Cóc vội đáp: không anh lớn hơn anh cứ nhảy trước đi, em bé em sẽ nhảy sau. Hổ đồng ý và nó vươn người lao vút qua bờ suối bên kia. Nhưng lạ thay, vừa mới đến nơi Hổ đã thấy Cóc ngồi phía trước, giương đôi mắt lồi nhìn nó và cười. Hổ vừa tức, vừa xấu hổ vì thua cuộc, nó gầm lên và chạy biến vào rừng. Thế là Cóc thoát chết, nó sung sướng vui đùa cùng các bạn. Các cháu thử đoán xem: Cóc đã làm thế nào để nhảy sang được bờ bên kia trước Hổ?

truyenhay6
8

Khỉ con biết vâng lời

 Chỉnh sửa

Một buổi sáng, Khỉ mẹ dặn Khỉ con xuống núi đi hái trái cây. Khỉ con mang giỏ trên lưng, rong chơi trên đường đi và quên mất lời mẹ dặn. Khỉ con thấy chó Thỏ đang đuổi bắt Chuồn Chuồn. Khỉ con cũng muốn rong chơi nên cùng Thỏ chạy đuổi theo Chuồn Chuồn.

Đến chiều về tới nhà, Khỉ con không mang được trái cây nào về nhà cho mẹ cả. Mẹ buồn lắm, mẹ nói với Khỉ con:

– Mẹ thấy buồn khi con không nghe lời mẹ dặn. Bây giờ trong nhà không có cái gì ăn cả là tại vì con mải chơi, không đi tìm trái cây.

Khỉ con biết lỗi, cúi đầu xin lỗi me. Mẹ cõng Khỉ con trên lưng đi tìm trái cây ăn cho bữa tối.Một hôm, mẹ bị trượt chân ngã, đau quá không đi kiếm ăn được. Mẹ nói với Khỉ con:

– Mẹ bị đau chân,đi không được. Con tự mình đi kiếm trái cây để ăn nhé!

Khỉ con nghe lời mẹ dặn, mang giỏ trên lưng và chạy xuống núi đi tìm trái cây. Trên đường đi, Khỉ con thấy bắp bèn bẻ bắp, thấy chuối bèn bẻ chuối và khi thấy Thỏ con đang đuổi bắt Chuồn Chuồn, Khỉ bèn tự nhủ: “Mình không nên ham chơi, về nhà kẻo mẹ mong”.

Và thế là Khỉ con đi về nhà. Mẹ thấy Khỉ con về với thật nhiều trái cây thì mừng lắm. Mẹ khen:

– Khỉ con biết nghe lời mẹ, thật là đáng yêu!

truyenhay7
9

Nàng công chúa và hạt đậu

 Chỉnh sửa

Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.

Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mưa ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở cửa.

Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn nhỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi. Hoàng hậu nghĩ thầm: “Được, cứ để xem xem!” . Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.

Sáng ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không. Nàng đáp :

– Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.

Hoàng hậu bèn phán :

– Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.

Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ vẫn vào xem được, vì chưa có ai lấy đi cả.

Chuyện tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy.

truyenhay8
10

Sự tích hoa chua me đất

 Chỉnh sửa

Ngày nào cũng phải ăn một thứ cỏ ba lá và gặm nhấm mãi vỏ cây hồ đào, Thỏ Côxôi chán ngấy lên rồi. Nó bèn mò vào vườn bắp cải mới trồng của một bác nông dân. Nhiều bắp cải non đã bị thỏ xơi gọn. Bỗng bác nông dân xuất hiện. Bác khoát tay nói:

– Côxôi ơi! (bác nông dân bảo con thỏ đã ăn no bụng và lúc này đang chùi mép)

– Ta và mi chưa có giao kèo gì với nhau cả. Ta trồng bắp cải đâu phải cho mi. Nếu như mi cứ ăn mãi như vậy thì ta sẽ trắng tay, mùa thu lấy gì mà làm dưa?

– Làm dưa ư? (Thỏ ngạc nhiên)

– Cải bắp cũng làm dưa được sao? Hẳn là phải ngon lắm nhỉ?

– Bây giờ chưa phải thời kỳ làm dưa. Tốt nhất mi đừng có đụng tới vườn rau của ta nữa, mùa đông tới, mi hãy lại đây, ta sẽ cho ăn dưa bắp cải.

Thỏ hứa là sẽ không phá vườn rau. Mùa hè, nói chung nó ít phải lo lắng, vì cỏ ba lá ngoài đồng rất sẵn, còn cỏ trên các cánh đồng cũng không hiếm. Nghĩ vậy, thỏ vẫy vẫy cái đuôi ngắn tũn một cách sung sướng.

Thế rồi mùa đông tới, thỏ tìm gặp lại bác nông dân để xin bắp cải muối dưa và đã được bác chiêu đãi một bữa luý tuý. Từ đó thành lệ, ngày nào thỏ cũng được ăn dưa bắp cải. Nhưng mới tới lễ Giáng sinh, toàn bộ số bắp cải muối trong thùng đã hết nhẵn, thế là mùa đông chưa qua, mà thức ăn trong nhà đã chẳng còn gì.

Thấm thoắt đã sang mùa xuân. Bác nông dân bảo thỏ:

– Thỏ ơi, ruộng nhà anh rộng hơn ruộng nhà tôi, vậy nên trồng bắp cải đi.

– Nhưng tôi không có cải giống (Thỏ buồn rầu đáp)

– Đến Riga mà mua. Mùa xuân nào tôi chẳng mua giống ở đó.

Bác nông dân tìm cách thoát khỏi thỏ. Thỏ kiếm đâu ra tiền để mua vé tàu? Nhưng chú thỏ này của chúng ta không đến nỗi ngốc nghếch, mặc dù đôi tai của nói ngắn hơn so với đôi tai của đồng loại. Nó hăm hở đứng ở nhà ga để chờ tàu và nó thấy bất kỳ ai đến nhà ga cũng đều bỏ tiền ra mua vé.

– Các bác định làm gì với những chiếc vé này? (Nó hỏi)

– Chúng tôi đến Riga (mọi người đáp)

– Thế lên tàu không có vé, được chứ? (Thỏ hồi hộp)

– Không thể được.

Thật chả ra sao! Đành phải quay về thôi, không cần đến Riga, không cần mua bắp cải giống nữa. Nó ngồi xuống bên đường và lau nước mắt. Bỗng có tiếng thét kinh hoàng vang trên đầu nó: “Chó săn đấy!” Thỏ thấy lạnh toát ở chỗ đuôi, toan trốn chạy, song nó lại đứng ngây ra ở bên cột đèn. Và cũng thật lạ thay. Không phải là chó săn mà là những ngôi nhà nhỏ di động trên các bánh xe tiến về phía nhà ga, còn mọi người thì vội vã leo lên đó.

“Họ đến Riga đấy!” (Thỏ ngạc nhiên nghĩ)

– Chúc lên đường may mắn! (Thỏ hét to khi tàu chuyển bánh)

“Gượm đã, mà vì sao ta lại không đến chơi Rừng Thú nhỉ?” – Thỏ nghĩ và nhảy luôn lên xe hoả, ngồi nghiêm chỉnh như Thượng đế. “Ê, ta muốn đến tận Riga cơ, đời thỏ của ta không còn gì hơn thế”.

Và thế là thở cảm thấy vô cùng thú vị khi được ngồi trên tàu hoả, quên luôn cả ý định xuống chơi Rừng Thú. Còn đoàn tàu thì cứ từ từ tiến về phía nhà ga.

Tới nhà ga, Thỏ vội vã tìm quầy bán cây giống.

– Anh bạn trẻ cần gì? (Người bán hàng hỏi một cách lịch sự)

– Tôi cần cây bắp cải giống (Thỏ nhỏ nhẹ đáp)

– Ở đây nhiều thứ cải giống lắm. Tôi có thể giới thiệu để anh mua cải bắp, súp lơ, cà rốt. Anh bạn trẻ muốn cà rốt nhé? Mùa hè có thể ăn lá, mùa đông thì gặm lõi bắp cải được đấy.

– Chị không có bắp cải giống nào khác nữa à? (Thỏ dè dặt hỏi)

– Không (Người bán hàng khoát tay)

– Tôi cần bắp cải muối dưa (Thỏ không giấu diếm nữa)

– Anh cần bắp cải muối dưa ư? (người bán hàng thốt lên với một giọng dễ nghe)

– Thứ đó chúng tôi vẫn thường cho không.

Vừa nói chị ta vừa lục trong túi giấy số bắp cải còn sót đưa cho thỏ và dặn thêm

– Đưa về trồng, đợi đến Lễ Giáng sinh sẽ có dưa chua ăn.

Thỏ hí hửng trở về nhà. Nó đem trồng bắp cải ngay trên khu đất đồi ẩm ướt rồi tự ngồi canh gác để muông thú khỏi đến phá phách. Vợ thỏ cùng với lũ con suốt từ sáng đến tối ra sức tưới tắm cho bắp cải. Khi một cây cải ba lá bắt đầu cuốn, thỏ liền nhổ lên:

– Sói sẽ xé xác ta, nếu đây không phải là bắp cải muối dưa thật sự (Thỏ vừa nói vừa thong thả nhấm chiếc lá nhỏ xíu)

Giờ thì cả nhà thỏ không rời mắt khỏi vườn bắp cải, suốt mùa hè chúng được mặc sức thưởng thức cải muối dưa và luôn tấm tắc khen ngon.

Thỏ ta rất dương dương tự đắc. Nó mời từng người một tới nhà ăn cải bắp muối dưa và luôn mồm kể chuyện nó đã đến Riga mà không mua vé như thế nào.

Từ đó, cây bắp cải của thỏ được mang cái tên là Hoa Chua Me Đất còn những hành khách đi tàu không chịu mua vé, ấy là họ hàng nhà Thỏ.

truyenhay9
11

Chó sói và bảy chú dê con

 Chỉnh sửa

Ngày xưa ngày xửa, có con dê cái đã già, nó sinh ra bảy con dê con. Ở đời thì mẹ nào mà chả thương yêu con của mình, dê mẹ cũng vậy, nó vô cùng yêu thương đàn con nhỏ của mình. Vào một ngày kia, trời nắng đẹp nên dê mẹ quyết định vào trong rừng sâu để tìm kiếm những thức ăn ngon cho đàn con, nó gọi cả bảy đứa con của mình lại và dặn dò thật kĩ:

– Các con thân yêu, bây giờ mẹ phải đi vào trong rừng sâu một lúc, các con ở nhà cần phải cảnh giác với chó sói nhé. Nếu như nó vào được trong nhà thì chắc chắn nó sẽ ăn thịt hết các con đến mức da hay lông đều không còn đâu. Con quỷ sứ đó rất giỏi trá hình, tuy nhiên các con cứ để ý nếu thấy cái giọng nói cứ khản ồ ồ, nhìn thấy mấy cái chân với lông đen sì thì đích thị là nó đấy. Các con chỉ cần chú ý là nhận ra nó ngay thôi.

Bảy con dê con đều đồng thanh thưa:

– Mẹ yêu dấu, chúng con nhất định sẽ cảnh giác, vì vậy mẹ hãy yên tâm đi vào rừng nhé!

Dê mẹ vui vẻ kêu be be mấy tiếng rồi cũng yên trí bắt đầu lên đường vào trong rừng. Nhưng dê mẹ đi chưa được bao lâu thì cửa nhà có người gõ và gọi rất to:

– Ra mở cửa nào, những đứa con yêu dấu của mẹ, mẹ về rồi đây, còn mang theo rất nhiều quà cho các con này.

Mấy con dê con ở trong nhà nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi khàn ồ ồ thì ngay lập tức nhận ra được đấy là con chó sói giả dạng mẹ mình. Đám dê con liền đáp lại:

– Bọn tao sẽ không mở cửa cho mày đâu, mày không phải là mẹ của bọn tao, vì giọng nói của mẹ tao thanh trong rất dễ thương, còn giọng nói của mày cứ khàn ồ ồ, mày chính là con chó sói xấu xa rồi.

Vậy là sói ta lại chạy ra chỗ hàng xén, nó mua cục phấn rất to ăn vào để giọng nói được thanh. Sau đó nó lại trở lại căn nhà của đám dê, nó gõ cửa rồi gọi vào:

– Ra mở cửa nào, những đứa con yêu dấu của mẹ, mẹ về rồi đây, còn mang theo rất nhiều quà cho các con này.

Khi con sói vịn chân nó lên trên cửa sổ, đám dê con trong nhà liền nhận ra và lại đồng thanh đáp lại:

– Bọn tao sẽ không mở cửa cho mày đâu, mày không phải là mẹ của bọn tao, vì chân mẹ bọn tao không có đen sì như chân mày đâu, mày chính là con chó sói xấu xa rồi.

Lần này chó sói chạy tới chỗ bác thợ hàng bánh mì và nói với bác:

– Này bác thợ, chân tôi không may vấp bị thương rồi, bác có thể làm ơn mà đắp cho tôi ít bột nhão được không?

Bác thợ hàng bánh mì tốt bụng liền đắp vào chân chó sói ít bột nhão. Xong xuôi sói ta lại chạy tới chỗ nhà bác thợ xay bột, nó nói với bác thợ:

– Này bác thợ, bác làm ơn hãy rắc cho tôi ít bột trắng lên phần chân đã đắp bột nhão của tôi được không?

Bác thợ xay bột nhìn nó rồi nghĩ thầm: “Con chó sói này chắc chắn đang định lừa ai đó đây”. Nghĩ vậy nên bác thợ liền từ chối yêu cầu của nó. Nhưng con chó sói lại hăm dọa bác:

– Nếu như bác không rắc bột lên cho tôi thì tôi lập tức ăn thịt bác.

Bác thợ xay bột nghe sói nói vậy thì lấy làm sợ hãi lắm, không còn cách nào khác bác đành phải rắc lên chân của nó phần bột màu trắng nó muốn.

Và con chó sói quỷ sứ ấy lại mon men đến cửa nhà của đàn dê con một lần nữa, nó gõ cửa rồi gọi to:

– Ra mở cửa nào, những đứa con yêu dấu của mẹ, mẹ về rồi đây, còn mang theo rất nhiều quà trong rừng cho các con này.

Đám dê con trong nhà liền nói:

– Để cho chúng con xem chân mẹ nào, xem có phải là mẹ thân yêu của chúng con không?

Chó sói cũng không ngần ngại đặt luôn chân mình lên trên cửa sổ. Khi đám dê con trong nhà nhìn thấy chân màu trắng thì yên trí nghĩ rằng đúng là mẹ chúng đã về thật rồi nên mới mở cửa. Không ngờ rằng kẻ tới lại là con chó sói nham hiểm. Đàn dê con thấy chó sói thì vô cùng hoảng sợ, chúng lập tức chạy toán loạn tìm chỗ để trốn. Có một con dê chui ngay dưới gầm bàn, và con thứ hai thì lại chui vào trong gầm giường, đến con thứ ba lại chui vào trong lò, còn con thứ tư thì lại ẩn nấp ở trong bếp, đến con thứ năm thì nó lập tức chui vào trong tủ, và con thứ sáu chỉ biết chạy vào phía sau cái chậu giặt quần áo để trốn, nhưng con thứ bảy lại chui hẳn vào trong chiếc hộp của hồng hồ quả lắc ở trên tường.

Tuy nhiên chó sói đều có thể tìm ra chỗ trốn của đám dê con. Nó cũng không mất thời gian lựa chọn, bắt được con nào thì nó lập tức nuốt chửng con ấy, hết con này đến con khác. May mắn sao chú dê con nhỏ nhất đang nấp ở trong chiếc đồng hồ quả lắc là sói ta không tìm ra nổi.

Sau khi cơm thèm ăn của mình đã được thỏa mãn, chó sói lúc này mới khệnh khạng vác theo cái bụng căng trong đi ra ngoài cánh đồng trồng cỏ tươi xanh, nó tìm lấy một gốc cây cổ thụ có bóng mát để nghỉ ngơi, chỉ một lát là ngủ thiếp đi.

Không lâu sau đó thì dê mẹ kiếm ăn trong rừng sâu cũng trở về nhà. Nhưng nó chỉ biết kêu trời một tiếng, cảnh vật xung quanh khiến nó nhìn mà xót hết cả lòng, cửa nhà thì mở toang, trong nhà bàn ghế đều đổ ngã lổng chổng và ngổn ngang cả, chậu giặt quần áo cũng vỡ tan tành, còn chăn gối thì vương vãi ở khắp nơi. Mà dê mẹ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng con dê con nào.

Dê mẹ cứ thế khản giọng gọi tên của từng đứa, nhưng cũng không thấy con nào trả lời cả. Nó cứ gọi mãi cho đến tên của con dê út, lúc này nó nghe thấy có tiếng thưa khe khẽ ở đâu đó:

– Mẹ thân yêu, con đang trốn trong chiếc hộp đồng hồ quả lắc treo ở trên tường đây!

Dê mẹ lập tức chạy tới để bế con ra khỏi chiếc hộp đồng hồ. Sau đó dê con liền kể lại cho mẹ mình nghe mọi chuyện xảy ra, việc chó sói đến như thế nào và ăn thịt các anh của nó ra sao.

Dê mẹ mất con thì than khóc vô cùng thảm thiết, cùng một lúc mà nó mất đi cả sáu đứa con yêu quý, nó cứ than khóc mãi cho sáu đứa con đáng thương xấu số. Nó vô cùng đau buồn nhưng vẫn cứ chạy đi tìm con, con dê út cũng chạy theo phía sau dê mẹ tìm kiếm các anh trai.

 

Khi hai mẹ con tới được chỗ đồng cỏ thì dê mẹ trông thấy con sói đang phơi bụng nằm ngủ dưới gốc cây cổ thụ, nó ngủ ngáy đến mức làm rung cả những cành lá trên cây. Dê mẹ quan sát chăm chú khắp nơi trên người con chó sói, nhìn thấy bụng của nó căng phè, lại hình như động đậy và phập phồng nữa. Vì vậy dê mẹ liền nghĩ tới:

– Trời ạ! Không lẽ mấy đứa con của tôi đã bị con sói gian ác nuốt chửng cho bữa tối mà vẫn còn sống được sao?

Thấy có hy vọng, dê mẹ lập tức sai con dê út của mình chạy về nhà rồi đem kéo cùng kim chỉ tới. Nhân lúc chó sói ngủ say như chết, dê mẹ liền rạch bụng của nó ra, khi dê mẹ rạch chưa hết nhát kéo đầu tiên thì đã có một con dê con thò đầu ra ngoài. Dê mẹ tiếp tục rạch bụng chó sói và sáu con dê con cứ nối đuôi nhau mà nhảy ra bên ngoài, tất cả đều còn sống, cũng không có một chút xây xước nào. Bởi vì con chó sói quá háu ăn, khi bắt được đám dê con nó cứ thế nuốt chửng chứ chẳng kịp nhai cái nào. Điều này làm cho dê mẹ vô cùng mừng rỡ.

Cả đám dê con thấy mẹ thì mừng lắm, chúng vây quanh ôm hôn rồi vuốt ve mẹ của mình, cứ thế rồi lại nhảy tung tăng ăn mừng. Dê mẹ lại bảo với đàn con của mình:

– Bây giờ mấy con hãy nghe lời mẹ, chạy đi tìm đến đây những viên đá to nhất, mẹ sẽ nhét vào trong bụng con quái vật xấu xa độc ác này nhân lúc nó vẫn còn ngủ say.

Bảy con dê con lập tức vâng lời, chạy đi tha những viên đá rất to về. Và dê mẹ nhét tất cả chỗ đá con mình kiếm được vào trong bụng của chó sói. Nó cũng không quên dùng kim chỉ khâu phần bụng chó sói mình rạch khi nãy. Dê mẹ nhanh tay đến mức chó sói ngủ say không hề hay biết, cũng chẳng cựa mình lấy một cái.

Và khi chó sói đã ngủ được một giấc đẫy, nó liền thức dậy. Hiện tại thì nó cảm thấy cổ họng nó khát khô hết cả rồi, bởi vì trong bụng nó lúc này đã bị nhét đầy đá. Vì vậy nó liền đi tìm suối để uống nước. Khi nó nhổm dậy, chỉ nhúc nhích có một chút thì đống đá trong bụng cứ đè lên nhau rồi tạo ra những tiếng lạo xạo khó hiểu. Bấy giờ thì chó sói mới giật mình kêu lên:

– Cái gì đang lạo xạo lộn xộn mà chạy ở trong bụng của ta thế nhỉ? Ta tưởng trong đó là sáu con dê non chứ nhỉ? Sao bây giờ bụng ta lại chứa toàn những đá hòn thế này?

Khi nó khệ nệ vác được cái bụng của mình ra đến bờ xuống, nhưng khi vừa cúi xuống để uống nước thì đống đá trong bụng nặng đến mức kéo nó ngã luôn xuống suối. Bởi vì đá quá nặng nên nó chết đuối ngay, cũng không có cơ hội kêu một tiếng.

Lúc đó bảy con dê con trông thấy thì chạy tới và reo lên ầm ĩ:

– Con chó sói gian ác đã chết rồi! Con chó sói gian ác đã chết rồi!

Và chúng cùng với dê mẹ vui sướng nhảy múa khắp bên bờ suối.

truyenhay10
12

Ba chú heo con

 Chỉnh sửa

Ngày xưa có 1 bà mẹ heo sinh được ba chú heo con. Ba chú heo hay ăn nên lớn rất nhanh, khi thấy những đứa con của mình cũng đã lớn, bà mẹ heo mới nói với 3 chú heo con rằng:

“Các con giờ cũng đã lớn cả rồi, không còn bé bỏng như ngày xưa nữa. Giờ cũng là lúc ta cho các con ra đi và các con phải tự xây cho mỗi đứa một căn nhà. Nhưng các con phải cẩn thận, đừng để gặp chó sói mà nó bắt ăn thịt”

Ba chú heo con bắt đầu lên đường, các chú tự bảo với nhau rằng: “3 anh em chúng ta phải cẩn thận, đừng để chó Sói bắt ăn thịt nhé”.

Đi được một đoạn đường thì 3 chú heo gặp một bác nông dân đang vác trên mình một bó rơm to. Ba chú heo đứng lại chào bác nông dân, Chú heo cả nói với bác: “Bác nông dân ơi, bác cho cháu bó rơm này nhé, cháu sẽ tự làm cho mình một ngôi nhà bằng rơm”.

Bác nông dân vui vẻ trả lời: “Cháu định làm một ngôi nhà bằng rơm thật sao cậu bé, được thôi ta cho cháu cả bó rơm này đó”.

Chú heo cả vui mừng lấy số rơm mà bác nông dân cho và dựng một ngôi nhà bằng rơm. Dựng xong chú nói: “Giờ ta đã có một ngôi nhà bằng rơm để ở, chó sói không bao giờ bắt được ta để ăn thịt nữa”

Chú heo thứ 2 nói: “Em sẽ tự mình làm một ngôi nhà chắc chắn hơn ngôi nhà bằng rơm của anh”

Chú heo út nói: “Em cũng vậy, ngôi nhà bằng rơm của anh rất mong manh, không thể chống lại được gió lớn, em cũng sẽ làm cho mình một ngôi nhà chắc chắn”

Chú heo thứ 2 và chú heo út tiếp tục lên đường còn chú heo cả thì ở lại với ngôi nhà bằng rơm vừa làm được. Đi được một đoạn đường thì 2 chú heo gặp một bác tiều phu đang vác trên mình một bó cành cây lớn.

Chú heo thứ 2 nói với bác tiều phu: “Bác tiều phu ơi, bác cho cháu bó cây này, cháu muốn làm cho mình một ngôi nhà bằng những cành cây trên”.

Bác tiều phu mỉm cười nói: “Được thôi cậu bé, bác cho cháu hết số cành cây này đó, nếu được cháu hãy thử dựng cho mình một ngôi nhà xem sao”.

Được bác tiều phu cho hết số cành cây, chú heo thứ 2 liền dựng cho mình một ngôi nhà bằng cành cây, dựng xong chú nói: “Ngôi nhà bằng cành cây này nhìn trông chắc chắn hơn ngôi nhà bằng rơm của anh cả rất nhiều, giờ thì không có con sói nào ăn thịt được ta nữa”.

Chú heo út nói: “Em sẽ dựng cho mình một ngôi nhà vững chãi hơn ngôi nhà bằng cành cây của anh”.

Chú heo thứ hai hài lòng với ngôi nhà chú vừa làm xong và ở lại đó, giờ chỉ còn Chú heo út tiếp tục một mình bước tiếp trên cuộc hành trình. Đi được một đoạn đường, chú heo út gặp một bác thợ xây, trên chiếc xe bác đang kéo có rất nhiều viên gạch đỏ.

Chú chào bác thợ xây và nói:

– Bác ơi, bác cho cháu số gạch kia của bác, cháu muốn tự mình xây cho cháu một ngôi nhà bằng gạch đỏ.

Bác thợ xây cười và nói:

– Dĩ nhiên là được chú bé, cháu hãy lấy cho mình số gạch cháu thích.

Có gạch, chú heo út phải mất khá lâu sau mới xây xong được ngôi nhà cho mình, nhưng không sao vì thành quả của chú là một ngôi nhà khá vững chãi và chắc chắn. Chú ta nói:

– Với ngôi nhà này, thì chó sói sẽ không thể nào có thể ăn thịt ta được.

Thế rồi một hôm, có một con chó sói xuất hiện. Nó bước tới ngôi nhà được làm bằng rơm mà chú heo cả đã cất công xây dựng. Khi nhìn thấy chó sói, chú heo cả chạy vội vào căn nhà rồi đóng sập cửa lại. Con sói nói:

– Mày nghĩ với ngôi nhà yếu ớt này mà có thể ngăn cản ta ăn thịt mày sao.

Nói xong con sói gầm gừ thổi một cái thật mạnh, chiếc nhà bằng rơm yếu ớt đổ sập. Chú heo cả đã bị con sói ăn thịt một cách dễ dàng.

Hôm sau, con sói vẫn đi dọc theo con đường đó. Nó gặp ngôi nhà được làm bằng những cành cây khô của chú heo thứ hai. Chú heo thứ hai nhìn thấy con sói hoảng sợ chạy vào nhà vội vàng đóng kín cửa.

Con sói lại nói:

– Mày thật ngu ngốc, với cái nhà bằng cành cây khô này ta thổi phát thì nó bay, mày nghĩ mày thoát được sao.

Nói xong con sói ra sức thổi thật mạnh, ngôi nhà không chống đỡ được đổ sụp xuống, chú heo kế bị con sói ăn thịt một cách rất dễ dàng.

Vẫn tiếp tục theo con đường đó, đến hôm sau thì nó gặp ngôi nhà bằng gạch của chú heo út. Chú heo út thấy con sói liền chạy thẳng vào nhà, chốt kín cửa. Con sói tiếp tục dọa dẫm:

– Mày không thoát được đâu, hai hôm trước tao đã thổi bay 2 ngôi nhà của hai con heo như mày và ăn thịt chúng nó. Giờ tao sẽ thổi bay nốt căn nhà của mày.

Nói xong con sói tiếp tục thổi dữ dội như hai lần trước, nhưng vì ngôi nhà được làm bằng gạch rất chắc chắn nên nó có cố sức thổi thì ngôi nhà vẫn vậy không hề đổ sập. Nó nghĩ: “Con heo này khá thông minh, để ăn thịt nó chắc chắn ta phải dùng phương pháp mềm mỏng”. Nó nói:

– Này chú heo con, sáu giờ sáng ngày mai, ta với chú sẽ đi đến trang trại của ông Smith, ở đó chúng ta sẽ lấy được những củ cải tươi ngon nhất để nấu cho chúng ta một bữa tối ngon lành.

“Oh! Vậy thì tốt quá, tôi rất thích”, chú heo con nói. Nhưng với trí thông minh của mình, chú heo út biết thừa rằng con sói chỉ lừa mình hòng muốn ăn thịt mình mà thôi.

Chính vì thế, sáng ngày hôm sau, 5h chú heo út đã đi tới trang trại của ông Smith, sau khi lấy cho mình rất nhiều củ cải ngon, chú quay trở về nhà trước lúc 6 giờ. Và đúng như con sói hôm qua đã nói, 6 giờ nó sang gõ cửa nhà chú heo con. Thấy tiếng gõ cửa, biết con sói đến chú nói:

Tôi đã đến trang trại của ông Smith và đã mang về cho mình một giỏ đầy củ cải thơm ngon để chuẩn bị cho bữa tối.

Con sói rất bực tức nhưng nó vẫn tỏ ra rất mềm mỏng:

– Vậy thì sáng mai, tôi sẽ cùng bạn đi tới vườn táo của nhà ông Brown, chúng ta sẽ xin ông những quả táo thật đỏ tươi.

- “Vậy à, thế thì tốt quá, tôi cũng rất thích ăn táo”, chú heo con nói.

Sáng hôm sau, chú heo con đã dậy sớm lúc 4 giờ để tới vườn táo ông Brown, trong lúc trèo lên cây đang hái táo, con sói từ đâu bỗng thình lình xuất hiện ngay dưới.

 

Chú heo út vô cùng sợ hãi, nhưng chú vẫn bình tĩnh giả vờ như không có gì nói với con sói:

– Tôi vừa hái được một trái táo rất ngon và mọng nước, tôi ném cho ông ăn thử nhé.

Chú ném trái táo xuống, trái táo lăn tròn ra xa, con chó sói chạy theo nhặt lấy trái táo. Nhân cơ hội đó, chú heo tuột xuống khỏi cây, chạy một mạch thật nhanh về nhà và đóng cửa lại.

Con sói biết mình đã mắc mưu chú heo con, nó bực tức lắm nhưng nó vẫn cố tình ra vè bình thường. Nó đi tới nhà chú heo con và nói:

– Này heo con, nếu bạn thích đi hội chợ thì chiều nay 4 giờ tôi sẽ tới dẫn bạn đi, ở đó có rất nhiều trò chơi vui lắm như đánh đu, cưỡi ngựa xoay vòng.

“Oh, thế thì vui lắm nhỉ, tôi rất thích”, chú heo con nói.

Thế là 2 giờ chiều, chú heo con đi đến hội chợ, chú rất thích thú với những trò chơi vui nhộn tại đây. Sau khi chơi thỏa thích, chú mua cho mình một thùng đựng bơ, cái thùng mà trông nó giống như là một chiếc thùng đừng rượu lớn.

Chú heo con trở về nhà, trên đường về nhìn từ xa chú thấy chó sói đang đi lên đồi. Chú hoảng quá nhảy vào trong thùng đựng bơ. Chiếc thùng lăn nhanh xuống dốc húc con sói ngã nhào ra đất. Con sói choáng váng không biết cái gì húc vào mình tưởng có cái gì nguy hiểm nên nó sợ quá chạy thục mạng

Xuống cuối dốc, chú heo con nhảy ra khỏi thùng bơ và vác nó trở về nhà.

Ngày hôm sau, chó sói lại tới gõ cửa nhà chú heo con. Nó nói:

– Bạn heo ơi, hôm qua tôi đang đi lên đồi thì bị một cái gì đó lăn xuống húc mạnh. Tôi đau quá nên không đi hội chợ được cùng bạn, chiều nay mình lại đi nhé.

“Ha Ha” heo con cười và nói:

– Là tôi húc đó, tôi nằm trong cái thùng đựng bơ.

Khi sói nghe thế vậy nó tức sôi máu, nó nói lớn:

– Được rồi, tao sẽ ăn thịt mày, tao sẽ leo lên chiếc ống khói và tụt xuống ăn thịt mi, hãy đợi đấy.

Con chó sói leo lên mái nhà, nó theo đường ống khói chui vào trong. Nhưng bên trong nó không ngờ rằng chú heo con đã nấu một nồi nướng sôi thật to chờ nó ở dưới. Con sói ngã mạnh vào nồi chết luôn.

Thế là đáng đời con sói! Còn chú heo út đã thoát nạn vì chú quá thông minh!

truyenhay11
13

Bà chúa Tuyết

 Chỉnh sửa

Xưa có một người đàn bà góa chồng có 2 cô con gái, một người là con đẻ còn một người chỉ là con chồng. Hai cô con gái thì tính nết và sắc đẹp hoàn toàn đối lập nhau, cô con nuôi thì chăm chỉ siêng năng, người lại rất xinh đẹp, cô con đẻ thì vừa xấu xí, vừa lười nhác. Bà mẹ thì cưng chiều cô con gái xấu xí hơn vì đó là con đẻ của bà ta. Do vậy, tất cả mọi việc trong nhà đều đến tay cô con nuôi, cô vì quá bận rộn với nhiều việc trong nhà nên lúc nào áo quần cũng lấm lét, chân tay mặt mũi thì nhọ nhem giống như cô Lọ Lem trong gia đình.

 

Hàng ngày cô bé đáng thương ấy phải ra ngồi ở con đường gần giếng kéo sợi, số lượng sợi cô phải kéo hàng ngày nhiều đến mức tay cô máu chảy rỉ ra. Có lần máu chảy ra sợi bông nhiều quá, để làm sạch sợi, cô cúi xuống giếng để rửa, không may cô tuột tay để rơi ống sợi xuống giếng. Cô khóc lóc và chạy về xin lỗi và kể lại chuyện không may mắn đó với bà dì ghẻ. Bà dì ghẻ nghe xong mắng cô xối xả thậm tệ, rồi nhẫn tâm bảo cô:

– Mày đánh rơi ống sợi xuống giếng thì mày phải xuống đó mà lấy nó lên!

Cô bé đành phải chạy ra giếng, cô không biết phải làm thế nào. Trong lúc tinh thần quá sợ hãi, cô đành phải liều mình nhảy xuống giếng để mò ống sợi. Cô ngất lịm đi, khi cô hồi tỉnh và mở mắt ra thì cô thấy mình đang nằm trên một cánh đồng cỏ rất đẹp, các bông hoa nở rực thi nhau đua sắc dưới ánh nắng vàng ươm của mặt trời. Cô đứng dậy bước đi trên đồng cỏ xanh mượt, cô đi băng qua đồng cỏ thì cô thấy một lò nướng bánh, trong lò đầy ắp bánh mì đã được nướng chín, bánh mình gọi cô:

– Cô gái xinh đẹp ơi, cô làm ơn hãy nhanh tay kéo chúng tôi ra! Hãy kéo chúng tôi ra kẻo chúng tôi sẽ bị cháy hết, chúng tôi đã được nướng chín hết cả rồi.

Cô gái tiến lại gần lò bánh, cô lấy chiếc xẻng gần lò lấy hết số bánh ra, sau đó cô lại đi tiếp. Trên đường đi cô gặp một cây táo sai trĩu quả, cây gọi cô:

– Cô gái ơi, cô hãy rung tôi đi, cô hãy rung để những trái táo rụng xuống, táo chúng tôi đã chín hết cả rồi.

Thấy táo nói vậy, cô bé dùng tay ôm vào thân cây và rung, cô rung cho đến khi trên cây không còn một trái táo nào. Sau đó cô xếp hết những trái táo chín ngọt mọng thành đống rồi lại bước tiếp.

Sau cùng cô bé tới một căn nhà nhỏ, cô gõ cửa, một bà cụ răng to kệch ghé đầu ra, nhìn thấy bà cô sợ hãi bỏ chạy. Bà cụ gọi cô bé lại rồi bảo:

Cô cháu gái! Đừng sợ, hãy ở đây với bà, cháu chỉ cần làm việc siêng năng chăm chỉ giúp bà, thì cháu sẽ có tất cả những gì cháu muốn. Cháu hãy dọn giường nằm của bà thật chu đáo, cháu nhớ rũ giường thật cẩn thận, mỗi khi có lông bay ra thì hạ giới mới có tuyết rơi. Bà chính là bà chúa tuyết đây cháu.

Nghe bà cụ nói giọng hết sức đầm ấm và gần gũi, cô bé bằng lòng ở lại cùng bà cụ. Hằng ngày, cô bé rất chăm chỉ dọn dẹp, cô làm theo đúng như lời bà dặn, rũ giường thật mạnh để có lông bay ra như là những bông tuyết trắng xóa. Thấy cô bé ngoan ngoãn chăm chỉ, bà dành cho cô bé một cuộc sống rất thoải mái và sung sướng, bà không khi nào nặng lời với cô bé, ngày nào cô bé cũng được ăn uống rất ngon lành. Ở với bà chúa tuyết được một thời gian, cô bé cảm thấy trong lòng mình tràn ngập nỗi buồn. Thời gian đầu, cô cũng không biết là tại sao mình buồn nữa nhưng về sau cô bé mới biết là do mình nhớ nhà. Mặc dù, ở với bà chúa tuyết, cô rất sung sướng và đầy đủ, công việc cũng không có gì là khó nhọc nhưng cô vẫn rất muốn được trở về nhà. Nỗi nhớ nhà càng ngày càng dâng cao, thế rồi một ngày cô thưa với bà chúa tuyết:

Thưa bà, cháu nhớ nhà quá, dù khi còn ở dưới hạ giới, cháu không có được một cuộc sống đầy đủ như ở nơi đây nhưng cháu cũng không thể ở lâu hơn được nữa, cháu muốn xin phép bà cho cháu được trở về nhà, về với những người thân thuộc của cháu.

Bà chúa tuyết nói với cô bé:

– Nếu cháu muốn về thì bà cũng vui lòng. Vì cháu đã làm việc rất chăm chỉ giúp bà, vậy để chính bà tiễn cháu về nhà.

Bà chúa tuyết cầm tay cô bé và dắt cô bé tới một chiếc cổng. Chiếc cổng mở ra, khi cô bé vừa bước chân lên thềm cổng thì bỗng có một trận mưa vàng rơi xuống phủ kín người cô bé.

Bà chúa tuyết nói:

– Đây chính là phần thưởng bà tặng cháu vì cháu rất ngoan ngoãn và chăm chỉ.

Rồi bà đưa cho cô bé ống sợ mà cô đã lỡ tay để tuột nó rơi xuống giếng.

Sau đó bà đóng cổng lại, cô bé trở lại trần gian và đứng cách nhà dì ghẻ không xa. Khi cô bước tới sân thì con gà trống đậu trên hàng rào gáy:

“Ki rơ ri ki

Gái vàng, gái bạc nhà ta đã về.”

Thấy cô bước vào nhà, trên người đầy vàng lấp lánh, hai mẹ con dì ghẻ niềm nở đón tiếp. Cô kể lại chuyện mình cho hai mẹ con dì ghẻ nghe, dì ghẻ nghe xong bày cách cho cô con gái xấu xí lười biếng của mình cũng được gặp bà chúa tuyết để có đầy vàng như vậy.

Cô ta cũng ra cạnh bờ giếng để guồng sợi, tự mình lấy kim chọc vào đầu ngón tay, khua cả bàn tay vào bụi gai để ống sợi đỏ thẫm máu. Sau đó cô ta vứt ống sợi xuống giếng và lao mình xuống dưới. Đúng như lời người chị kể, đầu tiên cô ta cũng gặp một cánh đồng cỏ đẹp đẽ, cô ta tiếp tục bước theo con đường mòn.

Khi cô ả tới lò bánh mì, bánh mì kêu lên:

– Cô gái ơi, hãy kéo chúng tôi ra, kẻo chúng tôi cháy mất, tất cả chúng tôi đã được nướng chín xong rồi.

Cô ả với bản tính lười biếng nên nói rảo một câu:

– Kệ chúng mày, tao không rảnh mà làm việc đấy, bẩn quần áo tao.

Tiếp tục cô ta vẫn đi thẳng, và như người chị cô ta lại gặp một cây táo. Táo nói:

– Này cô bé, hãy rung tôi đi, chúng tôi chín hết cả rồi.

Cô ả đáp lại:

– Mày chín thì kệ mày, tao rung để táo rơi vào đầu tao à.

Xong cô ta tiếp tục đi.

Cuối cùng đúng như lời người chị kể, cô ta cũng tới nhà bà chúa tuyết. Do biết được trước hình dáng của bà nên cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, cô ả nhận lời ở lại giúp việc cho bà ngay, đúng như ý định cô ta đang mưu tính.

Ngày đầu tiên, cô ta cũng tỏ ra làm việc rất chăm chỉ, vì động lực là số vàng sẽ được tặng. Nhưng tới ngày thứ hai, bản chất lười biếng đã bắt đầu dần hiện, sang tới ngày thứ 3 thì nó đã hiện hẳn. Cô ả không thèm dậy sớm, không dọn giường cho bà, không rũ giường để lông bay ra. Những công việc này đáng nhẽ cô phải làm hàng ngày vì đã nhận lời giúp bà.

Dần dần bà chúa tuyết cũng cảm thấy chán nản, rồi cho cô trở về trần gian. Cô ả mừng thầm vì nghĩ lúc trở về vàng sẽ dính đầy người cho xem. Bà chúa tuyết dẫn cô tới chiếc cổng, nhưng khi vừa bước lên thềm, cô ả không thấy trận mưa vàng nào cả, chỉ thấy một trận mưa nhựa thông ập xuống khắp người. Bà chúa tuyết nói:

Đây là phần thưởng cho sự lười biếng và gian xảo của con

Sau đó bà đóng cổng lại

Khi cô ả tới nhà, trên người phủ đầy nhựa thông, con gà trống đứng trên bờ rào thấy cô ả cất tiếng gáy:

“Ki kơ ri ki,

Gái dơ, gái bẩn nhà ta trở về.”

Kể từ khi ấy, nhựa thông dính chặt trên người cô ta suốt đời, không có cách nào gỡ ra được.

truyenhay12
14

Chú lính chì dũng cảm

 Chỉnh sửa

Ngày xưa, có hai mươi lăm anh lính chì, họ là anh em ruột, vì họ được đúc ra từ một cái muỗng chì cũ. Họ mang trên vai mỗi người một cây súng trường, mặc bộ quân phục xanh nẹp đỏ rất oai vệ, và đứng trong tư thế nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước. Tiếng nói mà các anh lính chì nghe lần đầu tiên trong đời, là khi chiếc hộp được khui ra, một em bé nhìn thấy các anh, đã vỗ tay reo lên thích thú: “Các chú lính oai quá!” Hôm đó là ngày kỷ niệm sinh nhật của em, và em được tặng các anh lính chì.

Em bé chẳng mất nhiều thì giờ để sắp các anh lính chì lên bàn mình. Hai mươi lăm anh trông hoàn toàn giống nhau, trừ một anh chàng chỉ có một chân. Số là, anh này ra đời sau cùng, người thợ không đủ chì để cho anh có cả hai chân, đành vậy! Tuy thế, anh lính cụt vẫn đứng nghiêm chỉnh trên một chân của mình như các anh kia, và cũng do thế mà anh ta sau này trở nên nổi tiếng hơn.

Trên chiếc bàn mà các anh vừa được đặt lên, có cơ man nào là đồ chơi đẹp mắt; nhưng vật làm các anh chú ý nhất là tòa lâu đài bằng giấy cạc tông rất huy hoàng và tỉ mỉ. Bạn có thể nhìn qua những khung cửa sổ bé xíu để thấy bên trong. Bên ngoài là hàng cây nhỏ bao quanh một miếng kính soi giả làm hồ nước, mặt hồ phản chiếu hình những con thiên nga bằng sáp đang bơi lội trên đó. Nhìn chung, cảnh trí rất nên thơ, nhưng vật xinh xắn nhất là một cô bé đứng ở cửa toà lâu đài. Cô bé cũng được cắt bằng giấy bìa, cô mặc bộ váy bằng voan mỏng, có sợi đăng ten màu xanh quanh vai áo. Cô đứng xoè hai tay ra trong một tư thế đang múa ba lê. Cô là một nữ vũ công mà một chân cô giơ cao lên khuất phía sau làm anh lính chì tưởng cô cũng bị cụt chân như mình.

“Phải chi ta lấy được cô bé này làm vợ.” Anh nghĩ, “Nhưng cô ta trông sang trọng quá; cô ở trong tòa lâu đài, còn ta chỉ có chiếc hộp mà chen chúc những hai mươi lăm anh em. Ta chẳng có chỗ xứng đánh cho nàng; nhưng được thôi, ta sẽ làm cho nàng dần thích nghi.” Anh dựa người ra trên một chiếc hộp khác, thoải mái nhìn ngắm cô nàng kỹ hơn, trong khi cô vẫn cứ múa trên một chân mà vẫn giữ thăng bằng.

Ðến tối, cậu bé cất các anh lính vào hộp đậy lại, để sót anh lính cụt chân; cả nhà đi ngủ. Bây giờ mới là lúc các đồ chơi sống lại và cùng nhau vui đùa; chúng thăm viếng trò chuyện với nhau, đám này thì chơi banh, đám kia thì vật lộn, ôi thôi đủ thứ vui náo nhiệt. Từ trong hộp, các anh lính chì nghe tiếng ồn ào, đâm ra nào nức tìm cách chui ra, nhưng họ không làm sao mở được nắp hộp. Trên bàn, mọi vật đang nhảy múa, nhào lộn, ngoài hai nhân vật vẫn cứ đứng yên lặng từ trước đến giờ, đó là cô vũ nữ và anh lính chì cụt chân bị cậu bé bỏ quên. Cô nàng vẫn ở trong tư thế múa ba lê, với một chân nhón lên và một chân khác hắt về phía sau; anh lính chì cũng đứng trên một chân đăm đăm nhìn cô nàng một cách say mê.

Thình lình, chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng, báo hiệu nửa đêm. Pốp! một tiếng động vang lên. Một chiếc hộp bật mở ra, lò xo bung lên, hiện ra một chú quỷ đen nhỏ xíu.

“A! Tên lính chì! Mi để mắt mũi đâu mà không né ta ra hử?” Tên quỷ hách dịch hỏi.

Anh lính giả ngơ không thèm trả lời.

“A! Tay này ngon nhỉ! Ðể sáng mai mày biết sẽ biết tay ta.” Con quỷ dọa.

Ðến sáng hôm sau, cậu bé thức dậy lật đật lôi các anh lính chì ra sắp trên thành cửa sổ. Chẳng biết có phải do lời nguyền rủa của con quỷ đen tối qua, hay vì một ngọn gió vô tình, cửa sổ bật mở, anh lính chì cụt chân rơi xuống đất từ căn phòng ở trên tầng lầu ba.

Thật là khủng khiếp cho anh, anh chúi đầu xuống đất, may có chiếc nón lính đỡ cho anh khỏi vỡ sọ, cái chân độc nhất chỉa thẳng lên trời. Cậu bé và tên tớ trai chạy xuống lầu tìm anh, nhưng chúng không trông thấy được, vì anh bị kẹt giữa hai phiến đá lót đường. Phải chi anh chịu khó lên tiếng, may ra cậu bé đã cứu được; nhưng anh lính này tôn trọng kỷ luật nhà binh, không thể la lên khi đang ở trong tư thế nghiêm chỉnh.

Trời bổng đổ mưa, càng lúc mưa càng lớn hạt. Nước chảy thành dòng dọc theo ven đường. Khi mưa tạnh, có hai cậu học trò tình cờ đi qua đó.

“Ê! coi kìa! Có một anh lính chì! Ðể ta nhặt lên chơi.” Chúng xé giấy tập, xếp thành một con thuyền và đặt anh lính chì vào đó, xong thả cho trôi theo dòng nước. Chúng vừa chạy theo vừa vỗ tay khoái trí.

Trời đất thiên địa ơi, sóng gió chi mà dữ thế. Mưa thì cứ lai rai từng chập. Con thuyền tròng trành muốn lật nhiều lần, và có lúc xoay tròn quanh xoáy nước. Anh lính chì sợ chết điếng, nhưng vẫn phải tỏ ra dũng cảm; anh không hề biểu lộ ra mặt mà vẫn chững chạc đứng với cây súng trường trên vai như đang thi hành lệnh gác. Chiếc thuyền giấy bỗng chui vào một con đường hầm tăm tối, có lẽ cũng tối như trong chiếc hộp của anh.

“Ta đang ở đâu thế này?” Anh nghĩ. “Chắc là con quỷ đen nó ám hại mình! Phải chi có cô nàng ở với ta trên chiếc thuyền này thì dù có chui xuống địa ngục ta cũng cam lòng.”

Một con chuột cống từ đâu chui đến.

“Ðưa coi giấy thông hành? Có không thì bảo?”

Anh lính im lặng, nắm chặt báng súng; thuyền cứ trôi, con chuột chạy theo sát phía sau, nó nghiến răng tru lên: Chận nó lại, chận lại, tên gián điệp không có giấy thông hành, nó lại chẳng biết mật khẩu.”

Giòng nước trôi nhanh hơn đẩy thuyền đi xa, anh lính đã thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng cùng lúc anh nghe những tiếng gầm vang dội, tiếng gầm khủng khiếp đủ cho những kẻ bạo gan nhất cũng phải rùng mình. Bạn thử tưởng tượng coi! Nơi cuối hầm, dòng nước thông ra một cái vịnh lớn, nước ở đây tuôn ra như một cái thác, ai mà chịu đựng nổi bị phóng nhào xuống với một tốc độ khủng khiếp thế.

Anh lính chì lo sợ nhìn miệng cống càng lúc càng gần mà không sao dừng thuyền lại được. Chiếc thuyền nhào xuống thác nước; anh lính cố hết sức mình đứng thật vững chờ việc gì tới sẽ tới.

Thuyền quay đi mấy vòng rồi rơi tõm xuống, nước tràn ngập khoang thuyền kéo nó chìm dần xuống đáy vực. Anh lính đứng bất lực nhìn nước ngập dần từ chân cho đến cổ. Cuối cùng nước tràn qua đầu anh. Trong phút cuối cùng đó, anh nghĩ đến cô vũ nữ xinh đẹp mà anh không bao giờ còn gặp lại, bên tai anh như có tiếng hát một khúc quân hành,

Ngày bao hùng binh tiến lên….

Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến…

Thuyền chìm hẳn, và anh lính chì đáng thương đang chơi vơi giữa màn nước thì một chú cá bơi đến, đớp trọn anh vào bụng.

Trong bụng cá tối ơi là tối, vả lại nó chật quá, chẳng cọ quậy gì được. Anh lính chì vẫn nghiêm trang giữ đúng tư thế người lính gác. Hồi lâu, anh cảm thấy như con cá quẫy mạnh mấy cái rồi bất động, mắt anh bỗng loá lên vì một tia sáng rọi vào. Lần nữa, anh lính thấy lại ánh sáng mặt trời, anh nghe có tiếng nói: “Một anh lính chì!”

Hoá ra chú cá bị sa lưới, bắt mang ra chợ bán. Một chị sen mua cá, đem về làm thịt, vừa mổ bụng ra thì bắt gặp anh lính của chúng ta. Chị ta móc anh chàng ra, đem khoe với mọi người và kể chuyện về cuộc phiêu lưu kỳ thú của anh lính kết thúc trong bao tử con cá. Anh lính thì chẳng thấy vui và hãnh diện chút nào. Chị sen đem anh đặt lên bàn. Lạ thay, anh lính thấy lại cảnh vật cũ, cũng em bé chủ nhân của anh ngày nào, cũng những thứ đồ chơi xinh xắn và nhất là cô vũ nữ còn đứng múa một cách duyên dáng bên cổng tòa lâu đài bằng giấy bìa các tông.

Nàng vẫn đứng trên một bàn chân, hai cánh tay xòe ra, chân kia duỗi thẳng phía sau. Anh lính nhìn nàng và thấy đôi mắt nàng cũng nhìn lại mình, nhưng họ không nói với nhau một lời. Bỗng dưng, một đứa bé bạn cậu chủ nhà chụp lấy anh lính chì, không thèm giải thích lấy nửa lời, quẳng anh vào trong lò sưởi đang cháy rực. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính tên quỷ lùn đã buông lời nguyền độc địa cho anh. Anh lính đứng giữa ngọn lửa, cháy sáng lên, anh thấy nóng bừng bừng. Anh chẳng phân định được là cái nóng của bếp lửa hay là nhiệt huyết trong tâm hồn anh. Màu da anh từ từ đổi từ xám sang đỏ hồng; anh vẫn đứng nhìn về cô vũ nữ và thấy cô nhìn anh. Sức nóng làm anh chảy tan ra thành chất chì lỏng nhưng anh vẫn cố giữ thân mình đứng thẳng băng, tay nắm chắc báng súng.

Cửa chợt mở, một cơn gió thổi tung cô vũ nữ vào đống lửa, áo quần cô bắt cháy và cả cô nữa, cô cũng cháy tiêu ra tro, bên cạnh anh lính chì dũng cảm.

Sáng sau, người tớ gái quét lò sưởi, tìm thấy một cục chì có hình dạng một trái tim nhỏ xíu nằm giữa đám tro tàn của cô vũ nữ.

truyenhay13
15

Thỏ hồng chảnh chọe

 Chỉnh sửa

Xưa thật xưa, trên hòn đảo nọ có rất nhiều động vật, chim chóc sinh sống, trong đó có gia đình nhà Thỏ Hồng. Khi Thỏ Hồng đến tuổi đi học, mẹ sắm cho Thỏ Hồng một chiếc cặp màu vàng thật xinh. Mỗi ngày, Thỏ Hồng phải băng qua một con suối nhỏ để đến trường. Thỏ Hồng rất xinh xắn, nhưng lại không hòa đồng chút nào. Nó tự đặt ra quy định là chỉ những bạn có cặp đẹp mới được chơi chung với nó. Cả lớp chỉ có Nhím Bông và Mèo Vàng có cặp đẹp nên được kết bạn với Thỏ Hồng.

Sau kỳ nghỉ hè, lớp học của Thỏ Hồng có thêm bạn Khỉ Nâu. Vui tính và nhiệt tình, Khỉ Nâu nhanh chóng kết bạn với mọi người. Mấy lần thấy nhóm Thỏ Hồng chơi đùa, Khỉ Nâu mon men đến xin chơi cùng, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu:

Trông bạn xấu xí quá, lại không có cặp đẹp nữa. Bọn mình không thích chơi với bạn đâu.

Khỉ Nâu nghe vậy buồn lắm.

Một hôm, Thỏ Hồng tạm biệt hai cô bạn của mình là Nhím Bông và Mèo Vàng rồi ra về. Đi đến chiếc cầu gỗ bắc vào làng Thỏ Hồng mới phát hiện chiếc cầu đã bị cuốn trôi đi mất. Thỏ Hồng bèn chạy đi tìm Nhím nhờ giúp đỡ, Nhím bảo:

Tớ yếu lắm, chẳng giúp gì được cậu đâu.

Thỏ chạy sang nhà Mèo Vàng cũng bị từ chối:

Tớ chẳng biết giúp cậu thế nào.

Buồn bã và thất vọng, Thỏ Hồng đi ra bờ suối ngồi khóc. Đúng lúc ấy, Khỉ Nâu đi đến thấy vậy liền hỏi:

Có chuyện gì vậy, sao bạn ngồi đây khóc?

Thỏ Hồng vội kể cho Khỉ Nâu sự việc, nhưng không hy vọng là Khỉ Nâu sẽ giúp mình. Nào ngờ, Khỉ Nâu đăm chiêu một lúc rồi bảo:

Mình có cách này. Mình sẽ cõng bạn trèo lên cây, chuyền về phía đầu con suối. Ở đó một cây đa rất to, chúng ta sẽ men theo nhánh cây để qua bờ bên kia.

Thỏ Hồng gật đầu ngay lập tức. Hai người bạn nhanh chóng làm theo cách Khỉ Nâu bày để qua suối.

Khi đến bờ bên kia, Thỏ Hồng áy náy nói với Khỉ Nâu:

Tớ xin lỗi vì đã chê bai cậu và không cho cậu chơi cùng. Cậu đồng ý làm bạn với tớ nhé.

Khỉ Nâu xoa xoa đầu rồi vui vẻ đồng ý. Hai người bạn nắm tay nhau ra về và từ đó luôn khắng khít thân thiết.

Bài học cho bé: Bạn bè tốt không chỉ đến với bé trong những lúc vui chơi, mà còn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ nếu bé gặp khó khăn. Vì thế khi chọn bạn. bé đừng chê bai vẻ ngoài xấu xí hay thua kém của bạn mà nên xem bạn có tốt tính hay không nhé.

truyenhay14
16

Sự tích hoa cúc trắng

 Chỉnh sửa

Ngày xưa có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo.

Ngày xưa có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã.

Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé :

- Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lây một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống được bằng đấy ngày.

Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh hai cánh ba cánh bốn cánh. Chỉ có bốn cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được bàng đấy ngày thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé đó dành cho mẹ mình.

truyenhay15-1

17

Chim công và họa mi

 Chỉnh sửa

Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời sau vài ngày mưa dầm dề. Nắng đùa nghịch trên những tàng cây và gió lao xao mơn man cành lá. Chim công cảm thấy vô cùng hứng khởi nên bước ra thảm lá nhảy một bài thật đẹp. Mấy bạn sóc, thỏ, hươu nai… đều tấm tắc khen.

Phấn khích quá, chim công liền cất giọng hát, mắt nhắm nghiền khi giai điệu lên tới đoạn cao trào. Chợt chim công nghe có tiếng ho húng hắng, mở mắt ra thì nhìn thấy bác gấu. Bác bảo:

– Ta đang ngủ mà cháu làm ta giật mình tỉnh giấc. Ta nghĩ là cháu chỉ nên nhảy múa thôi chim công ạ!

Sóc chui vào hang từ khi công bắt đầu hát giờ mới ló đầu ra nói:

– Ừ, mình cũng chỉ thích nhìn cậu nhảy múa thôi, chứ hát thì phải có giọng như họa mi ấy. Yên nào, hình như bạn ấy đang hát kìa.

Quả là chim họa mi vừa cất giọng hát. Tiếng hát véo von, lay động, muông thú đều lắng nghe.

Sau khi yên lặng thưởng thức hết bài hát tuyệt vời của họa mi, cả bác gấu, sóc và các loài vật khác cùng vỗ tay. Bỗng nhiên, chim công rấm rứt khóc:

– Sao mà họa mi có giọng hát hay như thế khiến ai nấy đều ngưỡng mộ, còn giọng hát của tôi sao lại khủng khiếp đến mức ai cũng không muốn nghe. Ôi, tôi thật bất hạnh!

Vừa khi ấy, chúa tể của muôn loài xuất hiện, ngài hỏi chim công:

– Chim công này, họa mi có nhảy múa đẹp như con không?

Chim công đáp:– Dạ không ạ!

Chúa tể mỉm cười:

– Đấy, ta đã ban cho mỗi loài một khả năng riêng. Chim công múa đẹp, họa mi hót hay, đại bàng có sức mạnh… Các con nên vui với những gì mình có hơn là khóc than vì điều mình không có nhé.

Dặn bé: Nếu như mỗi loài đều có khả năng riêng thì mỗi bé cũng có những ưu điểm đặc biệt mà bé khác không có. Bé hãy cố gắng phát huy những gì mình thích và có thể làm tốt. Đừng bao giờ buồn vì mình không làm được như bạn này, bạn kia bé nhé.

truyenhay16-1

18

Sự tích ngày và đêm

 Chỉnh sửa

Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống cùng sống với nhau trên trời. Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội một chiếc mũ màu đỏ. Mặt Trăng thích cái mũ đỏ của Gà Trống lắm. Một hôm, Mặt Trăng nói với Gà Trống:

- Chúng mình đổi áo và mũ cho nhau nhé!

Gà Trống đáp:

- Tớ không thích cái áo màu trắng của cậu. Tớ không đổi mũ lấy áo đâu!

Mặt Trăng cứ gạ đổi mãi nhưng Gà Trống nhất định không chịu. Mặt Trăng liền giật mũ của Gà Trống và vứt xuống đất. Gà Trống vội bay xuống đất để nhặt mũ. Nhưng Mặt Đất tối đen nên Gà Trống không tìm thấy mũ. Gà Trống sực nhớ tới Mặt Trời, Gà Trống liền ngửa cổ lên trời và cất tiếng gọi:

- Ò ó o, Mặt Trời ơi! Mặt Trời ơi!

Mặt Trời vội vén màn mây nhìn xuống dưới đất. Những tia nắng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi. Nhờ có ánh nắng Mặt Trời chiếu xuống, Gà Trống nhìn thấy cái mũ đỏ của mình mắc trên một cành cây. Gà Trống sung sướng bay lên cây để lấy chiếc mũ và đội lên đầu.

Gà Trống định bay về trời nhưng vì quá mệt nên không đủ sức cất cánh bay lên nữa. Gà Trống cất tiếng gọi:

- Mặt Trời ơi! Kéo tớ lên với!

Nhưng Mặt Trời không thể kéo Gà Trống lên được. Mặt Trời đành an ủi Gà Trống:

- Gà Trống ơi! Bạn hãy ở lại dưới mặt đất vậy. Buổi sáng sớm bạn hãy gọi “Ò ó o… ! Mặt trời ơi!”, tôi sẽ thức dậy và trò chuyện với bạn nhé!

Từ đó trở đi, Gà Trống luôn dậy sớm và cất tiếng gáy “ò ó o” để đánh thức Mặt Trời dậy. Ở tít trên cao, Mặt Trời chiếu ánh sáng rực rỡ xuống Trái Đất và tạo nên ngày.

Còn Mặt Trăng thì cảm thấy rất xấu hổ vì đã đối xử không tốt với bạn Gà Trống. Vì thế, Mặt Trăng cứ đợi đến khi Mặt Trời lặn xuống phía bên kia rặng núi, Gà Trống lên chuồng đi ngủ mới dám xuất hiện. Người ta gọi lúc Mặt Trăng chỉ tỏa ánh sáng mờ mờ là đêm.

 

truyenhay17

 

19

Vịt con cẩu thả

 Chỉnh sửa

Hôm đó trời đẹp, Vịt con ra sông chơi. Theo thói quen, nó cởi quần áo ra bỏ lung tung trên bờ mà không để cho gọn gàng, rồi nhảy ùm xuống nước bơi thỏa thích. Vì vứt khắp nơi nên lát sau quần áo bị nước cuốn trôi đi hết cả mà vịt con chẳng hề hay biết.

Bơi thật vui xong vịt con lên bờ thì không thấy quần áo đâu nữa. Làm sao về nhà được bây giờ, vịt con òa lên khóc. Nhìn xung quanh, vịt con thấy có mấy chiếc lá sen to, nó bèn nghĩ ra cách ngắt lá sen che đỡ lên người để về nhà.

Vịt con vừa ôm lá sen trước ngực vừa chạy về nhà. Chạy ngang bãi cỏ thì Thỏ nhìn thấy, nó phá lên cười.

- Lêu lêu xấu hổ, để hở cả mông mà chạy long nhong.

Nghe Thỏ hát như thế, biết là Thỏ trêu mình, vịt con xấu hổ đến đỏ cả mặt. Nó bèn đi thật nhanh hơn để Thỏ không nhìn thấy mình nữa.

Đi ngang khu rừng, Khỉ ngồi trên cây trông thấy vịt con, nó cũng ôm bụng cười lăn lộn.

- Trời đất, vịt con không mặc đồ, gió thổi lá sen bay lòi cả mông kìa. Ha ha!

Vịt con xấu hổ quá khóc to lên. Nó chạy thật nhanh cuối cùng cũng về được đến nhà. Gặp mẹ, vịt con tức tưởi kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ Vịt tuy tội nghiệp nhưng cũng không nhịn được cười.

- Con đã biết tính cẩu thả, bừa bãi gây ra những rắc rối như thế nào chưa. Từ nay con phải bỏ thói quen vứt quần áo lung tung đi nhé!

Vịt con vâng ạ rõ to.

Bài học cho bé: Bé cần tập cho mình tính ngăn nắp, gọn gàng, không vứt đồ đạc bừa bãi nhé!

truyenhay18
20

Ba chú bướm

 Chỉnh sửa

Dưới giàn hoa tường vi rực rỡ là nơi ở của rất nhiều loài bướm. Ở đó có ba chú bướm nhỏ là bướm vàng, bướm trắng và bướm hồng. Ba chú là anh em họ của nhau, lúc nào cũng yêu thương, khăng khít. Bất kể nơi nào có bướm vàng thì người ta cũng thấy có mặt hai chú bướm còn lại. Bố mẹ của cả ba rất yên tâm.

Một hôm, cả ba anh em đang nô đùa trên các khóm hoa thì trời bất ngờ đổ mưa. Thấy ở gần đó có một bông hoa Lily màu hồng thật to, ba chú bướm bay đến nhờ giúp đỡ:

– Chào cô, bọn cháu bị ướt mưa, không thể bay được nữa. Cô cho bọn cháu trú dưới cánh hoa của cô một lát nhé?

– Ôi, cô là hoa Lily hồng. Cô chỉ cho bướm hồng trú thôi.

Bướm hồng nghĩ đến chuyện hai người anh em trắng và vàng của mình không có nơi trú ngụ liền từ chối ngay, bay đi nơi khác.

Được một quãng ngắn, cả ba nhìn thấy một bông hoa tulip vàng rực rỡ, bèn ngỏ lời nhờ giúp đỡ:

– Chúng cháu chào bác tulip. Bác có thể cho ba anh em cháu trú một lát cho đôi cánh khô lại sẽ bay đi ngay không ạ? Hoa tulip từ chối ngay:

– Tôi màu vàng nên chỉ thích những người bạn cùng màu với mình thôi. Còn lại hai bạn bướm trắng và hồng đi nơi khác trú nhé!

Bướm trắng và bướm hồng đẩy bướm vàng vào bông hoa nhưng nó lắc đầu không chịu. Nó quyết tâm không bỏ rơi anh em.

Ba chú bướm lại tiếp tục bay đi tìm nơi trú mưa. Lần này thì cả ba chú trông thấy một bông hồng trắng muốt. Cả bọn lại lên tiếng nhờ giúp đỡ, nhưng cô hồng trắng cũng không thể giúp vì cánh hoa của cô quá bé. Thế là cả ba chú bướm đành phải nép vào nhau đứng dưới trời mưa to.

Bác mặt trời nấp sau đám mây đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Cảm động trước sự gắn bó của ba chú bướm nên bác cố vén màn mây để chiếu những tia nắng ấm áp vào chỗ bọn trẻ. Chẳng mấy chốc, mưa tạnh và cánh bướm đã được hong khô.

Bài học cho bé: Bé thấy không, ba anh em nhà bướm đã không nhận phần sung sướng về mình mà mặc kệ anh em phải chịu vất vả, nguy hiểm. Các bé nhớ nhé, nếu có lúc gặp khó khan, hãy cùng nhau vượt qua, nhất định sự đoàn kết ấy sẽ được đền đáp.

truyenhay19

Tuyển tập  truyện cho bé 5 tuổi hay nhất sẽ giúp bé và bố mẹ có những giây phút trải nghiệm vui vẻ bên nhau. Ngoài ra, từ những truyện ngắn hay cho bé này, bé còn học được rất nhiều bài học quý giá về cách sống và đạo đức. Những câu truyện này phù hợp với các bé ở lứa tuổi như bé 5 tuổi hay các lứa tuổi khác. Bố mẹ hãy kể mỗi ngày những câu chuyện hay cho bé trong bài viết trên đây để kể cho con nghe nhé.

Đánh giá:

Bình luận

Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Hãy để lại bình luận của bạn tại đây!

Báo lỗi

Nội dung báo lỗi là bắt buộc!

Thông báo